Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2020

MƠ CHÚT NẮNG CHIỀU ĐÔNG.

 Đường heo hắt sương về giăng lạnh. 

Ta ngại ngần mơ chút nắng chiều đông. 

Bến dốc đời gầy chân bước mông lung.

Lòng se sắt mỏi mòn trong cô lẻ. 

Trong giá rét là vàng rung khe khẽ. 

Như tim ta cũng quạnh quẽ bao lần. 

Bước phong trần bao khổ lụy mòn chân. 

Còn theo mãi giữa đại ngàn sương gió. 

Nắng ấm kia biết phần ta chẳng có. 

Mộng ước chi chỉ vàng úa thời gian. 

Tàn cơn mơ ta chờ sóng dâng tràn. 

Còn đứng giữa chốn nhân gian cười ngạo. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét