Thứ Ba, 3 tháng 11, 2020

GIỌT NẮNG DUYÊN NỢ

Tôi tìm giọt nắng chiều xưa. 
Ghép câu duyên nợ cho vừa yêu thương. 
Tôi mòn mỏi cuối đường bóng ngả. 
Tìm dáng người chừng đã phai phôi. 
Giọt buồn dần thấm tim côi. 
Nắng nhòa nhạt cũng tàn rơi phương trời. 
Chiều trôi mãi bước mòn chân mỏi. 
Xưa bỗng là một chuỗi miên du. 
Ghép đời vào mảnh trăng thu. 
Câu thề còn mãi cho dù xa xôi. 
Duyên ngày ấy bến chờ sông đợi. 
Nợ hôm nay thuyền vợi biển sâu. 
Cho dù ngày tháng trôi mau. 
Vừa như mới đó trọn câu ân tình. 
Yêu người mãi dù mình cách trở. 
Thương ai hoài tình lỡ duyên đưa 
Tôi tìm giọt nắng chiều xưa. 
Ghép câu duyên nợ cho vừa yêu thương. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét