Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

QUAN MỘNG


Bác sinh ra trước tôi sinh sau.
Một nhà một nước giống như nhau.
Bởi bác hiền nhân ngồi phận chủ.
Tôi theo lê mác vác phận hầu.

Bác vốn như dân tớ như quan.
Thời nhương vận nhiễu bác cũng cam.
Chở che bao bọc hàng quan lại.
Thoảng thi quan đớp phát... la làng.

Bực mình bác nhiếc lũ quan tham.
Vô lương vô lại lẫn vô tâm.
Tham ô nhũng nhiễu ăn tàn mạt.
Cả đáy quần con quan cũng ăn.

Bác ơi xin bác hiểu giùm quan.
Muốn được làm quan phải tốn vàng.
Mua trước đón sau chung chi đủ.
Mới được chiếc ghế để mần quan.

Làm quan ôi khó lắm bác ơi.
Phải bè phải nhóm chả phải chơi.
Đồng ăn đồng uống đồng chia chác.
Riêng lẻ mình tôi sao dám xơi?

Tôi ăn đâu phải chỉ vì tôi.
Vào mồm một miếng cúng mười mươi.
Thế nên tôi phải ăn bù chứ.
Đừng bảo tôi tham. Chỉ kiếm lời.

Bác ơi xin chớ trách quan tôi.
Vào hàm vào họng phải thế thôi.
Chỉ vì thằng lú làm quan cả.
Tôi mà không tọng liệu còn chơi?

Cũng tại bác ngu bác biết không?
Cái mồm của bác khác chi mông?
Biết lũ quan trên hèn mọn thế.
Mà sao các bác cứ im mồm?

Bác cứ la lên cứ đứng lên.
Đập cho bỏ mẹ lũ quan trên.
Dẫu sao tôi đã an toàn đáp.
Một phát tôi qua Mỹ ở liền.

Làm quan tôi chỉ mộng thế thôi.
Nhà lầu vàng nén với xe hơi.
Cháu con cùng kéo nhau qua Mỹ.
Đô la một đống nữa đủ rồi.

Môi lưỡi ở lại tuy nghèo mà bình yên nhé. Răng tôi đi nước ngoài định cư làm người tử tế đây.

Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

Mưa buồn viễn xứ

Có phải chiều nay mưa vẫn rơi.
Mưa rơi mưa mãi tận phương trời.
Từ nơi xa ấy người chăng biết?
Mưa còn rơi mãi cõi hồn tôi!

Em ơi phương đó có còn mưa?
Chiều tím sầu giăng mây có đưa?
Biệt khúc tình xa người viễn xứ.
Hoen nhòe mắt lệ nhớ quê xưa.

Em hỡi ngày nao ta cách nhau.
Đồi xa ngọn gió vút qua mau.
Ta về nghe khúc đàn Nguyệt Vọng.
Ôm tiếng tơ chùng cho mãi sau.

Chiều nay mưa lẫn gió đua nhau.
Len tận lòng đau gợn nỗi sầu.
Tiếng đàn năm đó còn vang vọng.
Dẫu lỡ cung sầu cách biệt Ngâu.

Chủ Nhật, 9 tháng 7, 2017

TỪ KHI.

Từ khi có một lần thay đổi.
Bao cuộc đời vương nỗi gian nan.
Kẻ thì tột đỉnh vinh quang.
Người thì chí cốt kiếp mang bần hàn.
Vinh quang đó váo vênh ngạo mạn.
Bần hàn kia hoạn nạn vào thân.
Uất hờn vận cuộc sa chân.
Để cho con tạo xoay vần đắng cay.
Đắng cay đấy nhà tan nước mất.
Uất hờn đây cơ nghiệp mây bay.
Cuộc đời nay đã đổi thay.
Để cho vận nước vào tay tham tàn.
Xô đất nước vào vòng u ám.
Đói nghèo cao dân khổ nặng mang.
Bạc tiền vào túi tham quan.
Chính là những kẻ huênh hoang đổi đời.
Bao năm cảnh giáo gươm tàn bạo.
Biết bao người chịu cảnh lao đao.
Mà giờ đành sống vậy sao?
Cuộc đời khốn khổ thương đau chất chồng.
Đau thương sống cuộc đời tăm tối.
Để bây giờ giòi bọ lên ngôi.
Lũ người tàn bạo dở hơi.
Làm cho đất nước lạc nơi khốn cùng.
Quan tham nhũng tha hồ thao túng.
Vét vơ cho đẫy túi to nhà.
Bỏ mặc dân khóc kêu la.
Lợi quyền chúng nắm nước nhà chẳng lo.
Quan chúng nó một bầy sâu bọ.
Cột rường kia mọt rũ còn đâu?
Tham quan nhũng nhiễu dân sầu.
Hàng bao thuế phí đồ đầu dân đen.
Hỏi những kẻ đương quyền đương chức.
Có kẻ nào ít đất ít đai?
Nhà thì đâu phải một hai.
Bạc vàng xe cộ dân ai sánh bằng?
Với dân đen chúng ra sức ép.
Vắt cho tàn vỗ béo quan trên.
Bò bằng đầu gối bò lên.
Tham quyền cố vị bỏ quên giống nòi.
Nay giặc Bắc mưu đồ xăm xói.
Lũ quan quyền lặng tiếng im hơi.
Cung vua phủ chúa câm lời.
Mặc cho bao kẻ ngoài khơi bỏ mình.
Vua quan chúng một bầy xu nịnh.
Cúi rạp đầu thờ kính Tàu bang.
Khốn thay một lũ ươn, tàn.
Hai tay dâng nạp đất vàng tổ tông.
Bao tội lỗi chất chồng như núi.
Ác, hèn đầy lắm nỗi ngập sông.
Kể sao cho tận cho cùng.
Tội đồ bán nước một tông lũ này.
Đứng lên hỡi! Con dân đất Việt.
Đuổi ngoại xâm tận diệt tham tàn.
Quê nha tươi ánh hoàng quang.
Vinh danh Tổ Quốc Việt Nam muôn đời.