Ôi! Ta thấy trong mắt em thầm lặng.
Lời yêu thương trong sâu lắng con tim.
Lời giận hờn nhưng chất chứa dịu êm.
Lời trách cứ trong nỗi niềm thương nhớ.
Đôi mắt em mang lời thơ vạn thuở.
Như sóng tràn như ngọn gió đua mây.
Cho thuyền tình ta cứ mãi ngất ngây.
Dù ta đã bao tháng ngày xa cách.
Ánh mắt em xuyến xao bao hy vọng.
Giọt lệ nhòa còn lắng đọng chờ mong.
Tình yêu thương luôn gìn giữ trong lòng.
Dài năm tháng vẫn hoài không phai nhạt.
Đôi mắt em như biển trời xanh ngát.
Nhẹ nhàng ru ôi dịu mát niềm mơ.
Chiều không em ta còn mãi mong chờ.
Rồi lặng lẽ ghép vần thơ tình muộn.
Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2020
Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2020
Thứ Năm, 5 tháng 3, 2020
NỢ ÂN TÌNH
Tôi nợ em một đời không thể trả.
Nợ ân tình em trao cả về tôi.
Nợ yêu thương nồng ấm của đôi môi.
Nợ câu hứa đến cuối đời chung lối.
Tôi giận tôi để tình yêu trôi vội.
Để giờ đây đành ôm nỗi luyến thương.
Lỡ thuyền tình đôi lứa cách sông tương.
Tình dang dở chỉ đau thương còn lại.
Tôi nợ em lời yêu thương mãi mãi.
Nợ bao ngày em khắc khoải chờ trông.
Bởi yêu tôi em vượt nẻo dặm trường.
Ngày gặp gỡ em vui mừng vô hạn.
Tôi yêu em giờ đây trong thầm lặng.
Biết bao lời mà mãi chẳng nên câu.
Trong muộn sầu trong nhung nhớ mà đau.
Còn nhớ mãi phút giây đầu gặp gỡ.
Tôi nợ em lời yêu thương chồng vợ.
Nợ em câu hai đứa ở chung nhà.
Nợ lời thề yêu mãi chẳng phôi pha.
Nay tình cạn hóa thành ra xa lạ.
Tôi ước ao em bỏ qua tất cả.
Những đau thương phiền muộn của em, tôi.
Tôi nợ em còn nợ cả cuộc đời.
Ta nợ người nợ mãi
hỡi người ơi.
Nợ ân tình em trao cả về tôi.
Nợ yêu thương nồng ấm của đôi môi.
Nợ câu hứa đến cuối đời chung lối.
Tôi giận tôi để tình yêu trôi vội.
Để giờ đây đành ôm nỗi luyến thương.
Lỡ thuyền tình đôi lứa cách sông tương.
Tình dang dở chỉ đau thương còn lại.
Tôi nợ em lời yêu thương mãi mãi.
Nợ bao ngày em khắc khoải chờ trông.
Bởi yêu tôi em vượt nẻo dặm trường.
Ngày gặp gỡ em vui mừng vô hạn.
Tôi yêu em giờ đây trong thầm lặng.
Biết bao lời mà mãi chẳng nên câu.
Trong muộn sầu trong nhung nhớ mà đau.
Còn nhớ mãi phút giây đầu gặp gỡ.
Tôi nợ em lời yêu thương chồng vợ.
Nợ em câu hai đứa ở chung nhà.
Nợ lời thề yêu mãi chẳng phôi pha.
Nay tình cạn hóa thành ra xa lạ.
Tôi ước ao em bỏ qua tất cả.
Những đau thương phiền muộn của em, tôi.
Tôi nợ em còn nợ cả cuộc đời.
Ta nợ người nợ mãi
hỡi người ơi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)