Thứ Năm, 26 tháng 11, 2020

TẬP LÀM THƠ

 Đua đòi ta tập làm thơ. 

Xôn xao nắng sớm vật vờ canh thâu. 

Thơ ơi nàng đã đi đâu. 

Để ta mỏi óc một câu chẳng thành. 

Chiều nay mưa lộng gió hành. 

Ngu ngơ ta mải nhìn cành cây đưa. 

Biết nàng có ngủ giấc trưa. 

Ta nghe từng tiếng giọt mưa ru hời. 

Gió đưa cành lá rã rời. 

Như ta cũng đã tả tơi nửa đời. 

Nửa đời mộng mị đầy vơi. 

Để rồi mê mải đua đòi tìm thơ. 

Nàng thơ sao mãi hững hờ. 

Trong từng hơi thở tôi chờ từng giây. 

Chờ trong men rượu nồng cay. 

Nghe chừng nàng đã tình bay xa rồi. 

Phải vì mưa gió đời tôi. 

Đành thôi mượn tiếng đầy vơi một lời . 

Mưa ơi dìu dặt nhẹ rơi. 

Để nàng thơ đến bên tôi một lần. 

MƯA

Ta ngồi nghe tiếng mưa rơi. 
Trong từng cơn gió tả tơi canh trường. 
Mưa trôi bụi cát ven đường. 
Sao không trôi được ưu buồn thế gian. 
Sao không trôi sạch gian nan. 
Cho người dương thế an nhàn phận thân. 
Hạt mưa gội rửa bụi trần. 
Sao không rửa được bao lần xót thương. 
Hạt mưa gieo khắp muôn phương. 
Sao không trôi được vấn vương lòng người. 
Hạt mưa xa mãi phương trời. 
Mà sao len tận lòng người mưa ơi. 
Giá như làm chiếc lá rơi. 
Theo mưa ta cuốn khỏi nơi ưu phiền. 
Hay làm hạt sỏi ven đường. 
Theo mưa trôi sạch ưu buồn trần ai 

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2020

HAI CON CỦA TÔI





 

MƠ CHÚT NẮNG CHIỀU ĐÔNG.

 Đường heo hắt sương về giăng lạnh. 

Ta ngại ngần mơ chút nắng chiều đông. 

Bến dốc đời gầy chân bước mông lung.

Lòng se sắt mỏi mòn trong cô lẻ. 

Trong giá rét là vàng rung khe khẽ. 

Như tim ta cũng quạnh quẽ bao lần. 

Bước phong trần bao khổ lụy mòn chân. 

Còn theo mãi giữa đại ngàn sương gió. 

Nắng ấm kia biết phần ta chẳng có. 

Mộng ước chi chỉ vàng úa thời gian. 

Tàn cơn mơ ta chờ sóng dâng tràn. 

Còn đứng giữa chốn nhân gian cười ngạo.