Thứ Năm, 26 tháng 7, 2018

ĐÁ

Lặng lẽ bên đời khoác áo rêu.
Thanh tâm vẹn giữ biết bao điều.
Kiên gan bền chí qua ngày tháng.
Nhẵn mặt gan lỳ với trở trêu.
Nắng rát mưa dầm không quản khó.
Phong ba bão lửa chẳng than kêu.
Đơn thân hiểm khó thường xem nhẹ.
Lặng lẽ bên đời đá xanh rêu.

QUÊN

Em hỡi chiều nay ta bỗng say.
Say đời đắng chát kiếp thuê vay.
Say men chua xót tình ai oán.
Say lời gian trá tiếng sâu cay.

Em hỡi giờ đây ta muốn quên.
Quên đau quên cả những ưu phiền.
Quên hương tình cũ niềm nhung nhớ.
Quên hết cho đời bướ nhẹ tênh.

Thứ Năm, 19 tháng 7, 2018

GIÁO DỤC

Giáo dục là cốt lõi nhân cách con người. Nó đặt nền tảng văn hóa cho một quốc gia.
Một nền giáo dục nhân bản sẽ tạo nên những con người chính trực.
Một nền giáo dục mang tính dịch vụ sẽ tạo ra những con người tham lam gian trá.
Những người tiếp xúc với môi trường gian trá nhất định sẽ trở thành những kẻ tham lam gian trá.
Những người tiếp xúc với môi trường lương thiện nhất định sẽ trở thành những hiền nhân.
Cứ nhìn vào lối sống, cách làm việc của quan chức ta sẽ biết được họ đã học những gì và đã học từ đâu.

Thứ Tư, 18 tháng 7, 2018

SAY

Uống mãi cho đời ngất ngưởng say.
Cho quên khổ lụy bấy lâu nay.
Cho ngày quên bẵng đêm chẳng nhớ.
Để tiếng u hoài cay mắt ai.

Uống mãi cho đời ta chóng phai.
Phai lời gian trá lẫn hình hài.
Phai tâm trở thức đời không tịnh.
Chợt gió mưa về hoen gót ai.

Ta nhuộm đời ta trong nỗi đau.
Nhuộm đen một mảnh mảnh tình sâu.
Men cay dễ hóa lời ngon ngọt.
Quên bóng quên hình quên trước sau.

Quên hết cho đời chẳng nhớ nhau.
Nhớ nhau chi lắm chỉ mà đau.
Cho sầu vạn cổ đời vô vọng.
Cho chỉ mình ta trọn nỗi sầu.

Thứ Ba, 17 tháng 7, 2018

MÔI RĂNG

Bác sinh ra trước tôi sinh sau.
Một nhà một nước giống như nhau.
Bởi bác hiền lương ôm phận chủ.
Tôi theo lê mác vác phận hầu.

Bác vốn như dân tớ như quan.
Thời nhương vận nhiễu bác cũng cam.
Chở che nuôi dưỡng hàng quan lại.
Thoảng thi quan đớp phát... la làng.

Bực mình bác nhiếc lũ quan tham.
Vô lương vô lại lẫn vô tâm.
Tham ô nhũng nhiễu ăn tàn mạt.
Cả đáy quần con quan cũng ăn.

Bác ơi xin bác hiểu giùm quan.
Muốn được làm quan phải tốn vàng.
Mua trước đón sau chung chi đủ.
Mới được chiếc ghế để làm quan.

Làm quan ôi khó lắm bác ơi.
Phải bè phải nhóm chả phải chơi.
Đồng ăn đồng uống đồng chia chác.
Đơn lẻ mình tôi sao dám xơi?

Tôi ăn đâu phải chỉ mình tôi.
Vào mồm một miếng cúng mười mươi.
Thế nên tôi phải ăn bù chứ.
Đừng bảo tôi tham chỉ kiếm lời.

Bác ơi xin chớ trách quan tôi.
Vào hàm vào họng phải thế thôi.
Chỉ vì thằng lú làm quan cả.
Tôi mà không tọng liệu còn chơi.

Cũng bởi bác ngu bác biết không?
Cái đầu của bác khác chi mông.
Biết lũ quan tham hèn mọn thế.
Mà sao các bác cứ im mồm.

Bác cứ la lên cứ đứng lên.
Đập cho bỏ mẹ lũ quan trên.
Dẫu sao tôi đã an toàn đáp.
Một phát tôi qua Mỹ ở liền.

Làm quan tôi chỉ mộng thế thôi.
Nhà lầu vàng nén với xe hơi.
Cháu con cùng kéo nhau qua Mỹ.
Đô la một đống nữa đủ rồi.

Môi răng ở lại tuy nghèo nhưng hạnh phúc nhé.
 Răng tui qua Mỹ định cư làm người tử tế đây. 

Mép môi ở lại nghèo khó nhưng bình yên nhé.
Răng tui qua Mỹ định cư làm người tử tế đây.

Thứ Hai, 16 tháng 7, 2018

THỜI KIM TIỀN

Thế thái thời nay khốn lắm thay.
Dân tình túng quẫn ngẫm mà cay.
Kim tiền một nắm xô người khó.
Luật lệ đôi dòng xiết kẻ ngay.
Thấp cổ bé mồm kêu chẳng thấu.
To hầu béo bụng cứ rằng hay.
Này trời hỡi đất còn hay mất?
Một chữ nhân tâm đất nước này.

Chủ Nhật, 15 tháng 7, 2018

MƯA

Có phải chiều nay mưa vẫn rơi.
Mưa rơi mưa mãi tận phương trời.
Từ phương xa ấy người chăng biết.
Mưa còn rơi mãi cõi hồn tôi.
Em ơi phương ấy có còn mưa?
Chiều tím sầu giăng mây có đưa?
Biệt khúc tình ca người viễn xứ.
Hoen nhòa mắt lệ nhớ quê xưa.
Em hỡi ngày nao xa cách nhau.
Đồi xa ngọn gió vút qua mau.
Ta về nghe khúc đàn Nguyệt Vọng.
Ôm tiếng tơ chùng cho mãi sau.
Chiều nay mưa lẫn gió đua nhau.
Len tận lòng đau cuộn nỗi sầu.
Tiếng đàn năm ấy còn vang vọng.
Dầu lỡ cung sầu cách biệt Ngâu.