Thứ Tư, 24 tháng 2, 2021

TỜ VÉ SỐ CUỐI CÙNG



 

BỐ THẰNG HỒ

 Cầm bay vác xẻng xách thùng xô. 

Quởn lửng đầu trần áo vải thô. 

Xúc cát lường xi ta ngào trộn. 

Nên hồ khuấy nước nó xây tô. 

Hô vang một tiếng bê chồng gạch. 

Thét khúc thêm hồ xách cả xô. 

Dẫu có nhừ thân gầy thể xác. 

Ta đây cũng bố cái thằng Hồ. 

Tui đi PHỤ HỒ. 


Thứ Ba, 23 tháng 2, 2021

TU

 Tu chân chính ai màng nhan sắc. 

Lụa là chi gấm vóc mà chi. 

Dáng duyên kia để làm gì. 

Chân mày sắc lẻm phải vì đường tu. 

Người chánh đạo riêng tư chẳng nghĩ. 

Chỉ một lòng một chí thiện tâm. 

Bỏ qua tơ bụi hồng trần. 

Vui vầy kinh kệ tịnh thân an hòa. 

Tu đâu chỉ phải qua chùa tự. 

Vạn đường tu một chữ tại tâm. 

Tu là sửa mọi lỗi lầm. 

Tu không phải để mua tầm lợi danh 

Tu mà vẫn thời trang mơ tưởng. 

Thích diện chưng thụ hưởng se sua 

Tu còn lòe loẹt phấn hoa. 

Thì thôi giũ áo về nhà ngồi chơi 

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2021

ĐÁI DẦM

 Mưa nguồn đổ xuống chốn hồng hoang. 

Cánh bướm xinh xinh chợt ngỡ ngàng. 

Hương đưa bát ngát tình ngây ngất. 

Thánh thót lời ca rót nhẹ nhàng. 

Róc rách tuôn trào qua lối mộng. 

Rì rào tưới mát cõi địa đàng. 

Mưa rơi rả rích còn chưa tạnh. 

Tỉnh mộng vườn mơ đã chứa chan. 


Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2021

EM CÓ BUỒN

Em có nghe buồn khi cuối đông. 

Hai ta còn cách biệt đôi dòng. 

Em nơi xa thẳm phương trời lạ. 

Có biết nơi này ai ngóng trông. 


Em nhớ thương gì khi cuối đông. 

Nắng chiều vàng vọt hắt bên song. 

Rơi vào sâu thẳm miền nhung nhớ. 

Một tiếng tơ lòng ai vấn vương. 


Em có bao giờ em nhớ tôi. 

Nhớ dòng sông nhỏ lặng lờ trôi. 

Vạt sương len ướt bàn chân mỏi. 

Nặng gánh ai về trong đêm rơi. 


Mong lắm em về thăm chốn đây. 

Vẫn hương bưởi ấy vẫn hàng cây. 

Vườn xưa xanh mãi màu lưu luyến.  

Một buổi chiều em nghiêng tóc mây. 


Mong lắm em về thăm chốn đây. 

Vườn xưa vẫn đó tắm trăng gầy. 

Gió chiều man mác niềm xao xuyến. 

Ngày đón em về tay nắm tay. 

TRẦN AI ĐI LẠC

 Dương trần ngỡ chốn ăn chơi. 

Lạc vào mới biết rằng đời chẳng như. 

Trưa chiều sáng ứ ư lật đật. 

Đêm đổ về vờ vật tâm can. 

Ôm chăn ôm gối mà than. 

Giá mà biết thế xưa thèm vào đây. 

Mà thôi kệ nơi này lỡ đến. 

Cũng vi vu bờ bến đôi phen. 

Tắm mưa gội nắng mà quen. 

Nhuộm màu sương gió cho thêm phong trần. 

Đời chẳng đãi nên thân còm cõi. 

Bởi không tham nghèo đói mãi theo. 

Nực cười cái phận trở treo. 

Tài hèn sức mọn mơ trèo cao xa. 

Sáng bảnh mắt kề cà phê pháo. 

Khi chiều buông lảo đảo cuồng quay. 

Rượu nồng ôm mỏi đôi tay. 

Ngỡ hương tỉnh ái mà say dáng ngà. 

Cười chi mãi đời ta mãi thế. 

Lạc nhân gian đâu kể dài lâu. 

Ừ cho qua cuộc bể dâu. 

Ba sinh một nợ cau trầu là đây. 

Mà hay nhỉ nơi này đáng sống. 

Có đâu như cái chốn thần tiên. 

Cái nơi chả biết xài tiền. 

Gái trai phạm tội đọa liền trần ai. 

Ừ xem được nơi này ta ở. 

Cuốc trên vai vỡ đất trồng rau. 

Chiều dăm ba đứa rủ nhau. 

Lai rai trà tửu còn đâu sánh bằng. 

À quên nữa cũng cần thi vị. 

Bởi dương gian đâu chỉ giãi dầu. 

Ngâm nga thi phú vài câu. 

Chẳng hay cũng thể giải sầu làm vui. 


Thứ Hai, 15 tháng 2, 2021

CHO ANH NHÉ

 Cho anh nhé mái tóc em mà mượt. 

Bềnh bồng trôi tha thướt vạn trùng mây. 

Gom ráng chiều mây nương nhẹ bờ vai. 

Se sợi nhớ sợi thương dài da diết. 

Nhìn anh nhé đôi mắt em xanh biếc. 

Đượm ân tình tha thiết giọt yêu thương. 

Vút ngàn xa xa thẳm vượt trùng dương. 

Dào dạt sóng đua thuyền tương tư mộng. 

Cho anh nhé môi hồng em tươi thắm. 

Nụ hoa đời làm đắm đuối tình anh. 

Lời yêu thương lời nồng thắm ngọt lành. 

Hòa chung bóng vào ngàn xanh ước vọng. 

Trao anh nhé con tim yêu cháy bỏng. 

Thuở ban đầu lóng ngóng cất lời yêu. 

Rộn ràng reo bao mơ ước dệt thêu. 

Cho rực sáng ngọn lửa thiêu kỳ diệu. 

Cầm tay nhé đôi tay em mềm dịu. 

Ta trao nau giai điệu của con tim. 

Khúc nhạc tình trong hơi thở dịu êm. 

Cùng đan nhịp vào tiếng đêm thổn thức. 

Cho anh nhé tấm thân em ngà ngọc. 

Lửa yêu thương như mời mọc tình si. 

Đưa ngày chờ đem tháng nhớ qua đi. 

Ta cùng dệt khúc tỉnh thi bất diệt. 

Cho anh nhé. 



Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2021

TÌM NHAU

 Tìm nhau trong tiếng thở dài. 

Nghe chừng ngày tháng phôi phai giọt sầu. 

Sương rơi chầm chậm đêm thâu. 

Tình trông một giấc mộng đầu chứa chan. 

Tìm trong huyệt mộ hoang tàn. 

Nghe dòng cô lệ dâng tràn chiều đông. 

Ngậm ngùi một đóa phù dung. 

Vầng trăng khép lặng ngàn trùng chia xa. 

XUÂN XƯA XUÂN NAY

 Một đóa mai vàng xanh xao Tết. 

Vài chung rượu nhạt võ vàng Xuân. 

Xuân đi Xuân đến biết bao lần. 

Ngày qua tháng hết tuổi dần lên cao. 

Hương Xuân còn ở nơi nao. 

Chiều nay Tết đến lòng sao ngậm ngùi. 

Tiếng Xuân ngày ấy trong tươi. 

Ngày nay tiếng ấy như vùi lo âu. 

Xuân xưa gia tộc bên nhau. 

Xuân nay là cớ cắm đầu tìm say. 

Xuân xưa con trẻ trong tay. 

Xuân nay con trẻ cả ngày online. 

Xuân xưa cùng ngắm hoa mai. 

Xuân nay cắm mỏ tấu hài vẩn vơ. 

Xuân xưa dệt mộng thêu thơ. 

Xuân nay chỉ để treo cờ đỏ choe. 

Xuân xưa áo mới trẻ khoe. 

Xuân nay là cớ vãn ve quan quyền. 

Xuân xưa Xuân của dân hiền. 

Xuân nay là lúc đem tiền biếu quan. 

Ngày Xuân khi đó giản đơn. 

Nhưng Xuân khỉ đó chứa chan tình người. 

Hồn Xuân ngày đó đâu rồi? 

Bao người vẫn mãi còn hoài chờ Xuân. 

Thứ Bảy, 13 tháng 2, 2021

Valentine

Chúc cho ngày lễ tình nhân. 
Gái trai cả đám rật rần yêu nhau. 
Mặn nồng như thể tương chao. 
Cùng đôi bù tọt lọt vào lửa than. 


Bữa nay ngày vá lăng thai. 
Chẳng hay cũng gắng một vài câu thơ. 
Chúc cho đôi lứa mộng mơ. 
Yêu nhau nồng thắm từng giờ từng giây. 
Chúc đời xuân nữ hây hây. 
Bền duyên đẹp lứa ngày ngày bên nhau. 
Chúc cô gái mặc áo đào. 
Bao năm chưa có anh nào tặng hoa. 
Chiều nay tràn ngập hoa quà. 
Thỏa lòng mong đợi đậm đà niềm vui. 
Chiều nay tui chúc riêng tui. 
Gặp thằng sợ vợ trốn chui gầm bàn. 
Hai thằng ba xị cưa ngang. 
Tình huynh nghĩa đệ bạc vàng chẳng qua 
Cạn ly thằng hát thằng ca. 
Bỏ xa nhân thế kệ cha cuộc đời. 

MÙNG 2




 

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2021

VỊNH XUÂN

 Một đóa mai vàng ô hô Tết. 

Vài chung rượu nhạt á hà Xuân. 

Sáng lao xao vị Tết đã gần. 

Chiều lảo rảo hương Xuân chửa thấy. 

Không háo hức Xuân sao lặng vậy? 

Chẳng tươi vui không dậy nôn nao. 

Phải chăng Xuân hết giống thưở nào. 

Không còn trẻ giờ Xuân hóa lão. 

Để nhân gian mọi người thường bảo. 

Thôi hãy đừng lai đáo Xuân ơi! 


Thứ Hai, 1 tháng 2, 2021

BÂNG QUƠ

 Ta thức giấc trong miên trường mộng mị. 

Cuộc trần ai là thiên ý định tiền. 

Hợp rồi tan đều do chữ nhân duyên. 

Chợt gần gũi rồi bỗng nhiên chia biệt. 

Mối phận duyên hỏi rằng ai đâu biết. 

Sợi tơ hồng nào thắm thiết bền lâu. 

Gặp nhau đây lời hẹn ước ngàn sau. 

Chợt thoáng chốc lại đẫm màu ai oán. 

Tình dang dở mang hồn hoa bỉ ngạn. 

Duyên chẳng tròn nên vỡ rạn hương yêu. 

Rẽ uyên ương đôi ngả xót xa nhiều. 

Lìa loan phụng ai khóc điều ly biệt. 

Đời trao vội một nỗi sầu da diết. 

Người xa xôi để nuối tiếc còn đây. 

Nỗi thương đau còn in bóng trăng gầy. 

Niềm đau xót theo tháng ngày vô vị. 

Còn đau đó giữa mênh mông sầu lụy. 

Bóng đời trôi vào vạn lý trùng khơi 

Đếm thời gian cho ngày tháng dần vơi. 

Chợt tiếc nuối một quãng đời hương vị. 

Ta khóc giữa bao la đời mộng mị. 

Lỡ làng duyên em hương vị về đâu. 

Tháng ngày qua bao trắc trở đời nhau. 

Còn ghi mãi một sắc màu ân ái. 

Nhân gian hỡi sao gieo hoài ngang trái. 

Một lần xa một lần mãi đau thương. 

Hồn còn đau dằng dặc suốt canh trường. 

Còn u tối trong sắc hương trần thế.