Ta thức giấc trong miên trường mộng mị.
Cuộc trần ai là thiên ý định tiền.
Hợp rồi tan đều do chữ nhân duyên.
Chợt gần gũi rồi bỗng nhiên chia biệt.
Mối phận duyên hỏi rằng ai đâu biết.
Sợi tơ hồng nào thắm thiết bền lâu.
Gặp nhau đây lời hẹn ước ngàn sau.
Chợt thoáng chốc lại đẫm màu ai oán.
Tình dang dở mang hồn hoa bỉ ngạn.
Duyên chẳng tròn nên vỡ rạn hương yêu.
Rẽ uyên ương đôi ngả xót xa nhiều.
Lìa loan phụng ai khóc điều ly biệt.
Đời trao vội một nỗi sầu da diết.
Người xa xôi để nuối tiếc còn đây.
Nỗi thương đau còn in bóng trăng gầy.
Niềm đau xót theo tháng ngày vô vị.
Còn đau đó giữa mênh mông sầu lụy.
Bóng đời trôi vào vạn lý trùng khơi
Đếm thời gian cho ngày tháng dần vơi.
Chợt tiếc nuối một quãng đời hương vị.
Ta khóc giữa bao la đời mộng mị.
Lỡ làng duyên em hương vị về đâu.
Tháng ngày qua bao trắc trở đời nhau.
Còn ghi mãi một sắc màu ân ái.
Nhân gian hỡi sao gieo hoài ngang trái.
Một lần xa một lần mãi đau thương.
Hồn còn đau dằng dặc suốt canh trường.
Còn u tối trong sắc hương trần thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét