Thứ Tư, 20 tháng 12, 2017

THẢO

Em tôi mảnh khảnh dáng cao thon.
Mẹ gọi tên em Thảo ý còn.
Dịu dàng vui vẻ tình đằm thắm.
Sâu sắc nghiêm trang tính hòa đồng.
Xử thế hòa gia ân nghĩa vẹn.
Ơn cha nghĩa mẹ thảo hiếu tròn.
Tào khang trọn đạo hoài chung thủy.
Thuận thảo đôi bề mãi sắt son.

Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

LƯU NIỆM





THÔI MẶC KỆ

Thôi mặc kệ ta về nơi xa chót.
Mím môi cười làm ngọt dẫu rằng chua.
Bước quàng xiên ra khỏi chỗ ganh đua.
Rời xa khỏi chốn hơn thua đầy đố kỵ.
Bởi ta biết cuối cùng cũng chỉ.
Thêm bực mình lũ khỉ gắn đầu tôm.
Lũ man di cứ chồm hổm độc tôn.
Ngàn năm cũng chẳng hơn loài rận chấy.
Thôi mặc kệ vết thương đời sưng tấy.
Bốn hai năm còn đấy chẳng lành da.
Ta về thôi về trong áng chiều tà.
Vào sâu thẳm với lời ca quên lãng.
Thôi mặc kệ ta về miền dĩ vãng.
Cạn chung sầu nghe lãng đãng đời trôi.
Ngắm trăng sao nghe ngày tháng phai phôi.
Gom lá úa chôn sâu thời nhung nhớ.

Thôi mặc kệ kệ cha loài đầy tớ
Mặc kệ đi sâu bọ nó làm người.
Ta với ta chiều cùng ngắm mây trôi.
Tàn men rượu nhìn mặt trời tỏa nắng.
Thôi mặc kệ!

Thứ Tư, 13 tháng 12, 2017

VỀ


Thôi thôi kệ xác cái thằng đời.
Giắt áo ta về cuốc đất chơi.
Đầu hôm một chén lưng tưng đủ.
Cuối sáng hai bầu lủng củng vơi.
Sáng ngắm sương sa chiều đón gió.
Trưa nhìn nắng rọi tối trông đồi.
Trời đâu nỡ để lao đao mãi.
Đất ấm rồi đây xán lạn thôi.

Đám cưới Rừng Lá























Thứ Năm, 7 tháng 12, 2017

SAY


Chiều về rót chén rượu cay.
Cạn ly lại rót cho ngày mau xa.
Đêm về ta lại với ta.
Ly đầy ly cạn cho qua tháng ngày.
Uống cho người biết ta say.
Uống cho lòng biết đắng cay đong đầy.
Cho tình vừa chớm đã bay.
Môi hôn vừa hé đã thay hình hài.
Uống cho quên bóng hình ai.
Cho tim còn nhỏ một vài nỗi đau.
Uống đi cho cạn niềm sầu.
Cạn thương cạn nhớ cạn câu mong chờ.

NHỚ


Em hỡi giờ đây em ở đâu.
Có nghe lời gió nhắn đêm thâu.
Ta còn một quãng đời vương nợ.
Lê bước buồn tênh mang nỗi đau.

Em hỡi từ khi ta cách xa.
Chim chiều bóng lẻ một mình ta.
Âm dương cách trở duyên tình lỡ.
Nhật nguyệt đôi bờ ân nghĩa xa.

Em hỡi chiều nay mưa bỗng rơi.
Nhớ hình bóng cũ nhớ chơi vơi.
Hờn ghen trời đất gây chia cách.
Giận dỗi kiếp phần bắt ngăn đôi.

Em hỡi bóng chiều ngả qua mau.
Nặng sầu mái tóc chóng phai màu.
Phu thê cho dẫu không tròn vẹn.
Nghĩa đạo ngàn sau mãi ân sâu.

Thứ Tư, 22 tháng 11, 2017

KHỂNH


Ai cười ơi đẹp làm sao.
Chiếc răng mọc lệch ngọt ngào đưa duyên.
Lòng ta bỗng chợt chao nghiêng.
Khóe môi một chiếc răng xiên nửa hàng.
Khểnh ơi duyên dáng vô ngàn.
Chiếc răng nhỏ ấy duyên càng thêm tươi.
Răng duyên khểnh rất hay cười.
Khểnh cười một nụ bằng mười vườn hoa.
Giá mà em cắn vào ta.
Chắc là ngọt tựa Thái A, Long Tuyền.
Chắc là hồn lạc phách tiên.
Đưa người lãng đãng về miền thiên thai.
Ôi ta mơ giấc mộng dài.
Cô nàng răng khểnh mãi hoài kề bên.

Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2017

MÁ LÚM ĐỒNG TIỀN


Duyên sao má lúm đồng tiền.
Mỉm cười cũng đủ ngả nghiêng hồn người.
Nụ cười tươi lại thêm tươi.
Đưa ai về tận bến đời mộng mơ.
Duyên ngầm ai dệt mà thơ.
Đồng tiền để nhớ để chờ trong ai.
Nụ cười tuy một mà hai.
Thoảng qua cũng điểm thêm vài bông hoa.
Ai cười xao động tim ta.
Để ta như cánh nhạn sa cuối trời.
Sa vào má lúm ai cười.
Đồng tiền ta đợi một đời ngu ngơ.

ĐỜI


Kẻ lắm bạc to mồm lớn họng.
Người không tiền ngậm miệng im hơi.
Lòng người bạc trắng như vôi.
Thói đời cay đắng ai vui bên mình.

Giàu sang liệu chữ tình mua được?
Kẻ bần cùng bạc phước kém ân.
Hơn nhau chỉ một chữ nhân.
Ai người dám nói tình thân chẳng cần?

So danh giá kẻ đần, chẳng thiệt.
Đọ tiếng tăm người biết, có hơn?
Ai người hiểu rõ nguồn cơn.
Ắt là chữ giác cận nguồn chân như.

Trong sấm sét có thư thái được?
Giữa mông lung nhẹ bước an nhiên?
Thôi! Mong cuộc sống bình yên.
Ta người kiếp nạn đảo điên phận đời.

Thứ Sáu, 10 tháng 11, 2017

CHIẾC LÁ ĐỜI TA



Chiếc lá, đời ta giống nhau thôi.
Cũng sinh cũng tử cũng luân hồi.
Ngày thơ nào biết đâu điều khổ.
Tuổi lớn lo đường bỏ cuộc chơi.

Ta quét đời ta khỏi thế gian.
Ưu phiền khổ ải khói mây tan.
Cho tâm thảnh thoát lòng thanh tịnh.
Rũ kiếp phù sinh nhẹ bước an.

Gió nổi chiều nay lá rụng rơi.
Lá rơi như thể kiếp con người.
Quay về nguồn cội nào vương vấn.
Trở bước chia xa chẳng ngậm ngùi.

Quét mãi nào xong cuộc thế nhân.
Lá rơi rơi rụng biết bao lần.
Lìa cành một bước xa trần thế.
Bỏ lại muôn trùng cuộc phong vân.

TIẾNG MƯA LÒNG


Mưa chi mưa mãi mưa ơi.
Hạt bay lất phất hạt rơi chẳng dừng.
Mưa như giọt lệ sầu tuôn.
Của người xa xứ ôm buồn nhớ quê.
Thầm mong một buổi quay về.
Ngàn tươi nắng ấm hương quê rộn ràng.
Mưa như dòng lệ chứa chan.
Của người con gái lỡ làng phận duyên.
Lòng riêng bao nặng ưu phiền.
Khóc cho số phận định tiền ngăn đôi.
Mưa như ngàn nỗi tim côi.
Ngậm ngùi một mối tình phôi muộn màng.
Sao đời lắm cảnh trái ngang.
Để người vương nỗi lỡ làng giấc mơ.
Ngoài kia mưa vẫn ơ hờ.
Mặc cho bao kẻ thẫn thờ vì mưa.


Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

XÚI QUẨY


Một tuần bị bốn lần ngã. Sưng vù đầu gối chả làm lụng gì được. Việc thì đầy dẫy. Buồn vô cùng khi chỉ một mình trong cơn bĩ cực. Chả hiểu thế quái nào mà ông trời cứ đọa đày tấm thân của kẻ nghèo mạt như tôi. Không biết ông có vui không khi bao nhiêu năm rồi đem đến cho tôi bao điều xui rủi.
Hại tôi chắc ông cũng chẳng mập béo gì thêm tý nào đúng không? Nhiều lắm cũng chỉ đem đến cho ông một chút thỏa mãn nhỏ nhoi. Thôi thì xin ông đừng nhắm vào tôi nữa.

Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

DUNG


Em tặng cho đời một chữ Dung.
Dung dăng tươi trẻ nụ cười chung.
Dung thứ tâm hồn luôn hướng thiện.
Dung mạo hiên ngang dáng kiêu hùng.

Chữ Dung em tặng đến nhân gian.
Dung hòa nhân thế thế nhân an.
Dung dưỡng ân tình luôn nghĩa nặng.
Dung thân nhân ái mãi ngập tràn.

Đem đến cho đời một chữ Dung.
Vị tha khoan lượng đến vô cùng.
Dung nhan ngà ngọc tâm hồn dưỡng.
Bao người yêu mến một chữ Dung.

HỒNG


 Một đóa hoa xinh ngát ngát hương.
Mong manh cánh mỏng ấp e lòng.
Cành trên một nụ còn chum chím.
Dưới lá đôi mầm đã cất cong.
Nhớ mãi cành hoa luôn sắc thắm.
Thương hoài cánh lá mãi tươi trong.
Dù em vẫn có nhiều gai nhọn.
Quý phái cao sang một đóa Hồng.

TUYẾT

Ngày nao Tuyết đến đẹp ngẩn ngơ.
Trắng cả không gian thật bất ngờ.
Em đem đến dải khung trời mộng.
Ngập cả bao hồn chất chứa thơ.
Trắng tựa làn da người thiếu nữ.
Trong như trí huệ tuổi ngây ngô.
Một sáng em về vui trong gió.
Bao người ngóng đợi mãi trong mơ.

CỎ



Em tôi đó giản đơn không mầu sắc.
Trọ ven đường chẳng ngát tỏa hương bay.
Quen dầm mưa quen dãi nắng hằng ngày.
Hồn nhiên vẫn nhẹ lay bên cánh gió.
Em tôi đó một hình hài bé nhỏ.
Trong bão giông em vẫn đó ngây thơ.
Giọt sương mai em bỡ ngỡ thẹn thùa.
Chiều nắng quái em co mình khép nép.
Em có biết trong tôi em rất đẹp.
Từng nhụy hoa lá xếp dáng yêu thương.
Tôi thấy em trên khắp mọi nẻo đường.
Dù đông giá hay vàng thu nắng hạ.
Mùa xuân đến đem bao điều kỳ lạ.
Em vươn mình tất cả bởi tình yêu.
Đón nắng mai với bao vẻ diễm kiều.
Em đứng đó với tình yêu chung thủy.
Em không sắc không hương nhưng thi vị.
Để tôi tìm ý nhị của hồn hoa.
Cho đến khi đời ngả bóng trăng tà.
Là đến lúc đời ta ta sẽ tỏ.
Ơi em hỡi dù chỉ là ngọn cỏ.
Dù nhỏ nhoi em có biết hay chăng.
Nếu không em một điều chắc chắn rằng.
Cả thế giới sẽ chẳng còn tồn tại.

Thứ Năm, 26 tháng 10, 2017

Tàn thu


Ta về gom hạt sương mai.
Ươm mầm niềm nhớ nhớ ai đợi chờ.
Tình thơ sao nỡ hững hờ.
Tình thu một ánh trăng mờ lặng câm.
Dư âm một tiếng đàn cầm.
Vọng câu ngõ vắng âm thầm bước ai.
Canh thâu cho bước thêm dài.
Tàn đêm tỉnh mộng ai hoài tiếng thu.
Nhạt lòng đời đã hao hư.
Như hồn xưa cũ nhện tơ giăng mành.

Hẹn ước tàn thu


Mây chiều tim tím trôi lờ lững.
Giọt nắng xanh xanh đọng cuối trời.
Gió gọi đôi chim về tổ ấm.
Hoa mời cánh bướm mải rong chơi.
Thương người mấy độ đường quê vắng.
Nhớ cảnh chiều xưa bước sánh đôi.
Hẹn buổi tàn thu ta trở lại.
Bên người dệt mộng thắm đầy vơi.