Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017

CỎ



Em tôi đó giản đơn không mầu sắc.
Trọ ven đường chẳng ngát tỏa hương bay.
Quen dầm mưa quen dãi nắng hằng ngày.
Hồn nhiên vẫn nhẹ lay bên cánh gió.
Em tôi đó một hình hài bé nhỏ.
Trong bão giông em vẫn đó ngây thơ.
Giọt sương mai em bỡ ngỡ thẹn thùa.
Chiều nắng quái em co mình khép nép.
Em có biết trong tôi em rất đẹp.
Từng nhụy hoa lá xếp dáng yêu thương.
Tôi thấy em trên khắp mọi nẻo đường.
Dù đông giá hay vàng thu nắng hạ.
Mùa xuân đến đem bao điều kỳ lạ.
Em vươn mình tất cả bởi tình yêu.
Đón nắng mai với bao vẻ diễm kiều.
Em đứng đó với tình yêu chung thủy.
Em không sắc không hương nhưng thi vị.
Để tôi tìm ý nhị của hồn hoa.
Cho đến khi đời ngả bóng trăng tà.
Là đến lúc đời ta ta sẽ tỏ.
Ơi em hỡi dù chỉ là ngọn cỏ.
Dù nhỏ nhoi em có biết hay chăng.
Nếu không em một điều chắc chắn rằng.
Cả thế giới sẽ chẳng còn tồn tại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét