Học cho tròn chữ ăn năn.
Có khi mất cả trăm năm trường đời
Bực mình nàng bảo tôi khùng quá đi.
Giờ này không ngủ. Thức chi?
Ngủ đi ác mộng mong đi theo cùng.
Ngủ rồi mộng mị lung tung.
Mà sao cứ thấy vui chung với nàng.
Sáng ra tỉnh giấc ngỡ ngàng.
Thì ra ác mộng là nàng trong mơ.
Xuân này ăn hẳn mấy xuân qua.
Biển chết ngư dân cứ nằm nhà.
Đói ăn bao tỉnh vòi cứu trợ.
Ấm no hạnh phúc hẳn còn xa.
Xuân này ăn hẳn mấy xuân qua.
Kinh bang tế thế cứ tà tà.
Quan anh béo bụng tha hồ đớp.
Dân tình teo tóp chỉ còn da.
Xuân này ăn hẳn mấy xuân qua.
Tham nhũng tràn lan khắp nước nhà.
Xúm nhau một đám theo cụ lú.
Xuống hố cả nút chẳng còn xa.
Cái nguyên là cái đẻ ra tiền.
Thế nên gằm mỏ nghe giáo huấn.
Dù rằng ở tuổi sắp quy tiên.
Lũ già chúng sợ mất cái nguyên.
Thế nên cứ phải đứng triền miên.
Già khòm mà cóc được ngồi ghế.
Phải đứng chầu nghe lú luyến thuyên.
Một thằng tại chức đội triều thiên.
Lên lớp đàn anh lũ hết quyền.
Hèn chi hèn thế ơ bầy chó.
Có thấy nhục không lũ đầu điên.
Vương vương màu nắng mây hòa niềm đau.
Xa nhau xa mãi giang đầu.
Xa nhau từ giọt lệ sầu em đi.
Xa nhau xa mãi từ khi.
Đôi bờ cách biệt chia ly ngàn trùng.
Chiều tàn heo hút gió đông.
Còn ta nỗi nhớ niềm mong vô ngàn.
Ai có mơ gì cái chữ xuân.
Còn tôi lo té rẹt ra quần.
Cháo cơm hai bữa gầy thân vạc.
Quần áo ba ngày rã gót chân.
Bày chuyện gây trò mang tiếng xuân.
Nào ăn nào nhậu mệt cả thân.
Mâm con chẳng trọn đôi giờ lẻ.
Đũa mộc mong còn cả tiết xuân.
Sáng này thôi tiễn tết ra sân.
Ai thích thì bê tớ chả cần.
Vui thì ngày tháng nào chả tết.
Đi luôn đừng đến nữa nha xuân.
Bye.