Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2020

GỬI NGƯỜI VIỄN XỨ

 Em có hằng mơ vọng cố hương. 

Chờ em, ta mái tóc pha sương. 

Ngàn khơi sương giá đường xa thẳm. 

Vạn nẻo phong vân luống dặm trường. 


Em hỡi chiều nay mưa vẫn rơi. 

Mây giăng mờ lối cuối chân trời. 

Buồn mãi theo chân người viễn xứ. 

Chiều đến bên đời biết có vơi. 


Ngày về chốn cũ vẫn mù xa. 

Thương ai còn nỗi nhớ quê nhà. 

Gửi chú hồn quê vào trong gió. 

Trao người phương ấy chút tình ta. 

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2020

ĐÊM NOEL


Đêm Noel thấy lòng sao trống vắng. 

Phố không em lẳng lặng một mình ta. 

Giữa bao người ta thành kẻ lạ xa 

Tìm ai giữa người qua trong buốt giá. 

Đâm Noel sao buồn mênh mang lạ. 

Lời hẹn xưa nay đã quá xa xôi. 

Tình ban đầu chỉ còn mỗi trong tôi. 

Lời hẹn ước dần trôi xa tầm với. 

Đêm Noel mình tôi còn trông đợi. 

Một người xa không tới đã phôi pha. 

Một mình tôi ôm mãi mối tình xa. 

Còn ghi mãi chẳng pha phôi hình bóng. 

Đêm Noel chuông giáo đường vang vọng. 

Tôi còn đây nhìn bóng dáng người đi. 

Phố không em ta lẻ bước từ khi. 

Chợt nhớ những ngày đi về chung lối. 


Cùng chung lối chỉ là mơ chẳng tới. 


ĐÊM NOEL 2020











 

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2020

NHẶT NẮNG


Ô kìa ngọn tóc ai bay. 
Vàng thu dệt mộng về say nắng chiều. 
Nắng rơi từng hạt mỹ miều. 
Để ta nhặt nắng dệt thêu duyên tình. 
Ngoài kia hạt nắng lung linh. 
Ta còn giữ mãi lòng mình yêu em. 
Chiều nay hoa nắng gieo thềm. 
Ta gom từng hạt gọi thầm. Nắng ơi. 

Thứ Hai, 21 tháng 12, 2020

NẮNG CHIỀU


 Em về soi nắng chiều thu. 

Còn nghe vọng bước miên du ngày nào. 

Đường chiều xô gió lao xao. 

Giật mình chiếc lá rơi vào hư không. 

Tình thơ đứt gãy đôi dòng. 

Vàng thu buồn sắt se lòng thu phai. 

Chiều buông theo tiếng chuông dài. 

Ngẩn ngơ tôi gọi tên ai. Nắng chiều. 

Chủ Nhật, 6 tháng 12, 2020

NHỚ

 Mình tôi tôi mãi nhớ một người. 

Chẳng biết một người có nhớ tôi. 

Cổng Trời một bước còn câu hẹn. 

Pháp Ấn bao ngày chưa tới nơi. 


Nơi ấy chiều nay mưa có bay. 

Mưa bay em có ướt vai gầy. 

Cao Nguyên Xanh bỗng ngày qua vội. 

Một bóng đôi đời chung giấc say. 


Em ơi ngày ấy vẫn hoài mưa. 

Ta đón nhau về say giấc trưa. 

Hải Vân nồng ấm câu hẹn ước. 

Lộc Nga thắm thiết mối duyên đưa. 


Đêm nay sương đọng ánh trăng rơi. 

Theo gió đông về giá rét khơi. 

Mình tôi tôi nhớ phương trời ấy. 

Chẳng biết miền xa có nhớ tôi. 

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2020

TẬP LÀM THƠ

 Đua đòi ta tập làm thơ. 

Xôn xao nắng sớm vật vờ canh thâu. 

Thơ ơi nàng đã đi đâu. 

Để ta mỏi óc một câu chẳng thành. 

Chiều nay mưa lộng gió hành. 

Ngu ngơ ta mải nhìn cành cây đưa. 

Biết nàng có ngủ giấc trưa. 

Ta nghe từng tiếng giọt mưa ru hời. 

Gió đưa cành lá rã rời. 

Như ta cũng đã tả tơi nửa đời. 

Nửa đời mộng mị đầy vơi. 

Để rồi mê mải đua đòi tìm thơ. 

Nàng thơ sao mãi hững hờ. 

Trong từng hơi thở tôi chờ từng giây. 

Chờ trong men rượu nồng cay. 

Nghe chừng nàng đã tình bay xa rồi. 

Phải vì mưa gió đời tôi. 

Đành thôi mượn tiếng đầy vơi một lời . 

Mưa ơi dìu dặt nhẹ rơi. 

Để nàng thơ đến bên tôi một lần. 

MƯA

Ta ngồi nghe tiếng mưa rơi. 
Trong từng cơn gió tả tơi canh trường. 
Mưa trôi bụi cát ven đường. 
Sao không trôi được ưu buồn thế gian. 
Sao không trôi sạch gian nan. 
Cho người dương thế an nhàn phận thân. 
Hạt mưa gội rửa bụi trần. 
Sao không rửa được bao lần xót thương. 
Hạt mưa gieo khắp muôn phương. 
Sao không trôi được vấn vương lòng người. 
Hạt mưa xa mãi phương trời. 
Mà sao len tận lòng người mưa ơi. 
Giá như làm chiếc lá rơi. 
Theo mưa ta cuốn khỏi nơi ưu phiền. 
Hay làm hạt sỏi ven đường. 
Theo mưa trôi sạch ưu buồn trần ai