Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2019

MÔNG LUNG

Ta mải miết bên đời hoang hoải.
Bỏ rơi thời thơ dại hồn nhiên.
Đôi vai lắm nỗi ưu phiền.
Trĩu niềm sầu muộn triển miên cõi lòng.
Trong nuối nhớ hằng mong tĩnh lặng.
Tiếng yêu thương xao lãng vào quên.
Men cay hờ hững từng đêm.
Bước chân mòn mỏi thác ghềnh cheo leo.
Chữ nhân duyên dẫu treo đôi nẻo.
Cung đàn xưa còn réo rắt vang.
Nhịp sầu sóng cuộn miên man.
Theo dòng nước thẳm giữa làn hư vô.
Gió mây kia điểm tô mấy độ.
Kiếp phù sinh kẻ ở người đi.
Dương trần một bước mong gì.
Hợp tan tan hợp lối đi đôi đường.
Ánh trăng xưa còn thương vạn thuở.
Ánh tà dương một nửa rọi soi.
Sông sâu còn mải lở bồi.
Dòng đời sao mãi nổi trôi phận người.
Chợt ngoảnh lại bỗng đời trôi vội.
Sáu mươi năm già cỗi một ngày.
Bóng chiều thấp thoáng đâu đây.
Canh tàn mộng mị vui vầy được bao.
Còn đâu đó sóng trào giông bão.
Kiếp phong ba ai tạo nguồn cơn.
Đất ghen trời cũng dỗi hờn.
Trần đời luống những thiệt hơn vô ngần.
Mang sầu muộn về miền dĩ vãng.
Buổi hoàng hôn mây lãng đãng trôi.
Về đâu xa cõi luân hồi.
Rơi sầu để lại một đời an nhiên.