Thứ Ba, 19 tháng 12, 2017

THÔI MẶC KỆ

Thôi mặc kệ ta về nơi xa chót.
Mím môi cười làm ngọt dẫu rằng chua.
Bước quàng xiên ra khỏi chỗ ganh đua.
Rời xa khỏi chốn hơn thua đầy đố kỵ.
Bởi ta biết cuối cùng cũng chỉ.
Thêm bực mình lũ khỉ gắn đầu tôm.
Lũ man di cứ chồm hổm độc tôn.
Ngàn năm cũng chẳng hơn loài rận chấy.
Thôi mặc kệ vết thương đời sưng tấy.
Bốn hai năm còn đấy chẳng lành da.
Ta về thôi về trong áng chiều tà.
Vào sâu thẳm với lời ca quên lãng.
Thôi mặc kệ ta về miền dĩ vãng.
Cạn chung sầu nghe lãng đãng đời trôi.
Ngắm trăng sao nghe ngày tháng phai phôi.
Gom lá úa chôn sâu thời nhung nhớ.

Thôi mặc kệ kệ cha loài đầy tớ
Mặc kệ đi sâu bọ nó làm người.
Ta với ta chiều cùng ngắm mây trôi.
Tàn men rượu nhìn mặt trời tỏa nắng.
Thôi mặc kệ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét