Thứ Sáu, 19 tháng 2, 2021

TRẦN AI ĐI LẠC

 Dương trần ngỡ chốn ăn chơi. 

Lạc vào mới biết rằng đời chẳng như. 

Trưa chiều sáng ứ ư lật đật. 

Đêm đổ về vờ vật tâm can. 

Ôm chăn ôm gối mà than. 

Giá mà biết thế xưa thèm vào đây. 

Mà thôi kệ nơi này lỡ đến. 

Cũng vi vu bờ bến đôi phen. 

Tắm mưa gội nắng mà quen. 

Nhuộm màu sương gió cho thêm phong trần. 

Đời chẳng đãi nên thân còm cõi. 

Bởi không tham nghèo đói mãi theo. 

Nực cười cái phận trở treo. 

Tài hèn sức mọn mơ trèo cao xa. 

Sáng bảnh mắt kề cà phê pháo. 

Khi chiều buông lảo đảo cuồng quay. 

Rượu nồng ôm mỏi đôi tay. 

Ngỡ hương tỉnh ái mà say dáng ngà. 

Cười chi mãi đời ta mãi thế. 

Lạc nhân gian đâu kể dài lâu. 

Ừ cho qua cuộc bể dâu. 

Ba sinh một nợ cau trầu là đây. 

Mà hay nhỉ nơi này đáng sống. 

Có đâu như cái chốn thần tiên. 

Cái nơi chả biết xài tiền. 

Gái trai phạm tội đọa liền trần ai. 

Ừ xem được nơi này ta ở. 

Cuốc trên vai vỡ đất trồng rau. 

Chiều dăm ba đứa rủ nhau. 

Lai rai trà tửu còn đâu sánh bằng. 

À quên nữa cũng cần thi vị. 

Bởi dương gian đâu chỉ giãi dầu. 

Ngâm nga thi phú vài câu. 

Chẳng hay cũng thể giải sầu làm vui. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét