Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

QUAN MỘNG


Bác sinh ra trước tôi sinh sau.
Một nhà một nước giống như nhau.
Bởi bác hiền nhân ngồi phận chủ.
Tôi theo lê mác vác phận hầu.

Bác vốn như dân tớ như quan.
Thời nhương vận nhiễu bác cũng cam.
Chở che bao bọc hàng quan lại.
Thoảng thi quan đớp phát... la làng.

Bực mình bác nhiếc lũ quan tham.
Vô lương vô lại lẫn vô tâm.
Tham ô nhũng nhiễu ăn tàn mạt.
Cả đáy quần con quan cũng ăn.

Bác ơi xin bác hiểu giùm quan.
Muốn được làm quan phải tốn vàng.
Mua trước đón sau chung chi đủ.
Mới được chiếc ghế để mần quan.

Làm quan ôi khó lắm bác ơi.
Phải bè phải nhóm chả phải chơi.
Đồng ăn đồng uống đồng chia chác.
Riêng lẻ mình tôi sao dám xơi?

Tôi ăn đâu phải chỉ vì tôi.
Vào mồm một miếng cúng mười mươi.
Thế nên tôi phải ăn bù chứ.
Đừng bảo tôi tham. Chỉ kiếm lời.

Bác ơi xin chớ trách quan tôi.
Vào hàm vào họng phải thế thôi.
Chỉ vì thằng lú làm quan cả.
Tôi mà không tọng liệu còn chơi?

Cũng tại bác ngu bác biết không?
Cái mồm của bác khác chi mông?
Biết lũ quan trên hèn mọn thế.
Mà sao các bác cứ im mồm?

Bác cứ la lên cứ đứng lên.
Đập cho bỏ mẹ lũ quan trên.
Dẫu sao tôi đã an toàn đáp.
Một phát tôi qua Mỹ ở liền.

Làm quan tôi chỉ mộng thế thôi.
Nhà lầu vàng nén với xe hơi.
Cháu con cùng kéo nhau qua Mỹ.
Đô la một đống nữa đủ rồi.

Môi lưỡi ở lại tuy nghèo mà bình yên nhé. Răng tôi đi nước ngoài định cư làm người tử tế đây.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét