Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

PHẬN.


Đơn thân giữa đất trời ta đứng.
Ngẩng cao đầu tắm nắng gội sương.
Dù đời vương lắm tai ương.
Bao điều tủi nhục lắm đường gian lao.
Ta những muốn reo cao trong gió.
Vượt lên trên đám cỏ vô tư.
Bỏ qua rêu bám ậm ừ.
Bỏ qua những đứa an cư cầu nhàn.
Khinh những kẻ lời gian tiếng dối.
Bọn dây leo cơ hội lòn chui.
Những tên rình rập chờ thời.
Như loài chuột bọ gậm moi gian tà.
Nhưng phận số đời ta lắm nỗi.
Muốn là ta. Định bởi trời xa.
Gây ra một trận phong ba.
Vùi bao mơ ước để ra nỗi này.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét