Thứ Bảy, 3 tháng 6, 2017

Giậu mồng tơi

Bực mình cái giậu mồng tơi.
Mọc đâu chẳng mọc mọc nơi bờ rào.
Chỗ khác chẳng chịu mọc đâu.
Mọc ngay cái chỗ nhìn vào ngó ra.
Bên đó nhà của người ta.
Bên này liền kế là nhà của tôi.
Xen ngang cái giậu mồng tơi.
Che ngang tầm mắt chịu đời được sao.
Chiều chiều ngay chỗ bờ rào.
Nàng ra ngồi đấy dạt dào mưa tuôn.
Bờ rào khi ấy trống trơn.
Bên đây ghé mắt mà trông cửa trời.
Thế rồi cái bụi mồng tơi.
Ở đâu chả biết nó trồi chui lên.
Dường như nó có thuốc tiên.
Đâm chồi nảy nhánh đan ken rậm rì.
Giờ đây chả thấy cái chi.
Mỗi lần bên ấy rầm rì hát ca.
Bực mình vác cái rổ ra.
Vặt cho một mớ vào nhà nấu canh.
Chẳng cần dầu mỡ ngò hành.
Mà sao ngọt lịm ngon lành lạ ghê.
Một tô thời cũng phê phê.
Chơi thêm tô nữa tê tê khá nhiều.
Phải chăng ngọt bởi vì yêu.
Bóng người con gái chiều chiều ngồi đây.
Hay là ngon bởi đất này.
Một phần thấm đẫm ơn tày móc mưa.
Hay là ngon bởi chiều xưa.
Mưa dầm sùi sụt sáng trưa trưa chiều.
Chắc nàng uống nước hơi nhiều.
Nên mồng tơi thấm đẫm đều nước hơn
Thế nên cây lá mởn mơn.
Mùi ngon vị ngọt có hơn mấy phần.
Dù rằng chẳng chút tro phân.
Giậu mồng tơi vẫn cành thân to đùng.
Rồi nàng cất bước sang sông.
Để tôi sáng ngóng chiều trông thẫn thờ.
Trưa chiều sáng tối ngơ ngơ.
Giậu mồng tơi cũng vật vờ kém xanh.
Nhớ nàng ra hái nấu canh.
Mà sao lạt thếch như cành khô rơi.
Nàng đâu rồi hỡi nàng ơi.
Đành lòng nàng để lòng tôi héo tàn.
Chiều nay gió thổi miên man.
Nhớ nành lòng dạ ngổn ngang rối bời.
Giá đừng có giậu mồng tơi.
Thể nào tôi cũng chơi sang nhà nàng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét